Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 1 : Protect the Empire
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:21 12-11-2025
.
“Tôi làm được rồi, chết tiệt thật!”
Những lời đó đã bật khỏi miệng tôi trong khi đôi tay tôi giơ cao trong niềm hân hoan chiến thắng.
Trên màn hình máy tính trước mặt, dòng chữ ‘CLEAR’ rực sáng chói mắt.
Tôi đã vượt qua thử thách cuối cùng của trò chơi.
“Phải rồi! Tôi làm được rồi! Tôi đã nghiền nát cái trò chết tiệt này!”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Sau sáu tháng khổ cực để chinh phục trò chơi này, thật khó để tôi không cảm thấy xúc động.
‘Tower Defense & Dungeon Attack RPG, [Protect the Empire].’
Đó là một trò chơi kiểu cũ, một huyền thoại đã tồn tại hơn mười năm.
Trong trò này, người chơi chiêu mộ và huấn luyện các anh hùng để bảo vệ thành phố, đồng thời lao mình vào những hầm ngục hiểm trở nhằm giành chiến thắng. Tất cả đều được vận hành theo lối chơi chiến thuật theo lượt.
Người chơi đặt vị trí cho từng nhân vật trên bản đồ và điều khiển họ một cách riêng biệt.
Nếu một anh hùng mà bạn đã đầu tư bao công sức bị giết, họ sẽ biến mất vĩnh viễn. Chính điều đó đã làm nên độ khó khét tiếng của trò chơi.
Vào thuở hoàng kim, trò này từng là một hiện tượng toàn cầu, nhưng giờ nó chỉ còn là một “tượng đài cũ”. Thế thì, tại sao mãi đến bây giờ tôi mới giành chiến thắng?
Bởi lẽ, thứ mà tôi vừa chinh phục không phải là chế độ thông thường, mà là chế độ khó nhất, thứ chưa có ai từng vượt qua.
Cấp độ đó gọi là Hell, đi kèm với chế độ Ironman, nơi tiến trình được lưu tự động, nghĩa là bạn không thể quay lại nếu mắc sai lầm. Sự kết hợp giữa hai thứ đó đã tạo ra thứ gọi là ‘Hell’s Ironman’, huyền thoại bất bại đã đánh gục tất cả những người chơi giỏi nhất.
Trò chơi này lưu trữ toàn bộ dữ liệu chiến thắng của người chơi trên máy chủ và xếp hạng toàn cầu. Tuy nhiên, trong suốt mười năm, vẫn chưa có ai có thể vượt qua được ‘Hell’s Ironman’.
Một số người đã đánh bại trò chơi ở độ khó Legendary khi bật chế độ Ironman, và vài người khác thì chinh phục được Hell nhưng tắt Ironman.
Nhưng ‘Hell’s Ironman’?
Chưa một ai.
Cho đến tận hôm nay — mười năm sau khi trò chơi ra mắt — kẻ phá vỡ giới hạn đó mới lần đầu tiên xuất hiện.
Là tôi!
Thử thách điều không thể — đó là bản năng của con người.
Như việc chinh phục một ngọn núi mà chưa ai từng đặt chân đến. Và tôi đã làm điều đó.
Còn lý do thứ hai…
— Khỉ thật, RetroAddict cuối cùng cũng làm được.
— Chúc mừng!!
— Lmao, thật sự phải nể độ lì đòn của RetroAddict đấy.
— Người đầu tiên trên thế giới, làm tốt lắm.
— Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ trong suốt sáu tháng qua.
Những dòng tin nhắn tràn ngập cửa sổ chat trên màn hình phụ bên cạnh.
Nhìn thanh chat của phòng stream đang bị kéo lên với tốc độ chóng mặt, tôi chỉ có thể mỉm cười.
“Tôi đã bảo rồi mà, đúng không? Dù có khó đến đâu, game sinh ra là để bị chinh phục!”
Tôi là một streamer game — chuyên trị những trò cổ điển cực khó. ID của tôi là ‘RetroAddict’. (Kẻ nghiện cổ điển)
Lượng người xem của tôi sao? Khá lớn đấy.
Sức hút của sự hoài niệm luôn là một con bài mạnh, và việc theo dõi một trận chiến ở độ khó khủng khiếp thì luôn đầy kịch tính.
Thường thì tôi có khoảng ba nghìn người xem, nhưng khi đến giai đoạn cuối, con số đó đã vượt quá mười nghìn. Và khi tin chiến thắng lan đi, lượng người xem càng tăng vọt.
[‘MissionFairy’ đã donate 100.000 won!]
— Hôm nay, anh có quyền khoe khoang. Như đã hứa, đây là phần thưởng.
Lần lượt, những người xem trung thành bắt đầu thực hiện lời hứa donate nếu tôi chiến thắng.
[‘ShittyGameConnoisseur’ đã tặng 50.000 won!]
— Giờ thì biết phải xem gì vào sáu tháng tới đây, anh đã phá đảo nó rồi còn đâu?
[‘BlackBox’ đã tặng 10.000 won!]
— Tôi còn cược là anh không thể thắng… chết tiệt, tôi thua rồi.
[‘DogBarksAtBoringStreams’ đã tặng 30.000 won!]
— Hôm nay tôi không thể chửi anh được, làm tốt lắm.
“Ha ha, cảm ơn mọi người nhiều lắm! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết mình!”
Cơn mưa donate đổ xuống, tôi vừa cảm ơn vừa đọc bình luận, và khán giả thì hò reo, tạo nên một bầu không khí lễ hội.
Phòng chat như một buổi tiệc chiến thắng.
Lần đầu tiên sau mười năm, một người chơi đã phá vỡ độ khó không ai từng vượt qua. Có thành tựu nào huy hoàng hơn với một game thủ cơ chứ?
Những khán giả đã đồng hành cùng tôi suốt nửa năm qua vui mừng như thể chính họ là người chiến thắng.
— Tiếc thật, Thánh Nữ ngã xuống ngay trận cuối. Dù chỉ là anh hùng cấp R, cô ấy đã gánh cả đội suốt chặng đường.
— Không còn lựa chọn nào khác. Nếu anh ta không dùng đội hai làm mồi nhử, chắc chắn anh ta đã không thể đi xa được đến vậy.
— Tôi đã chửi thề khi đội ba bị quét sạch! Toàn anh hùng SSR mà vẫn tan tác.
— Tôi chết lặng khi tất cả ngã xuống, chỉ còn Lucas trụ lại.
Suốt nửa năm, người xem đã gắn bó với các nhân vật, và họ thật sự thương tiếc những người đã hi sinh.
Trong trò chơi, người chơi sẽ “triệu hồi” anh hùng bằng tiền tệ trong game, theo độ hiếm SSR—SR—R—N, rồi nuôi dưỡng họ.
Mỗi người xem đều có một nhân vật yêu thích — và họ theo dõi buổi stream qua góc nhìn của anh hùng mình chọn.
Từ những chiến binh SSR bá đạo cho đến những tân binh cấp N yếu ớt nhưng quật cường.
“Đến cuối cùng, tất cả đều đã ngã xuống…”
Tôi mỉm cười cay đắng. Sự tàn khốc của trò chơi này không cho phép chiến thắng mà không có hi sinh.
Dù tôi đã cố gắng hết sức để giữ tất cả sống sót đến cuối, song trong trận quyết chiến cuối cùng, chỉ còn mỗi nhân vật chính là trụ vững.
Mà thôi, dù sao thì mục tiêu của tôi không phải là bảo toàn đồng đội, mà là đi đến cái kết.
— Haha, anh đã làm được! Anh đã cứu được Đế quốc!
— Đây là link đoạn Lucas kết liễu boss một mình!
— Chết tiệt, cảnh đó tuyệt thật… Nó xứng đáng với nút vàng của YouTube!
— Đây mới chính là nhân vật chính đích thực!
Tôi cũng bấm xem lại đoạn video cùng khán giả.
Lucas, mái tóc vàng tung bay, vung kiếm chém xuống, và con boss cuối cùng — ‘Công chúa không ngủ của Hồ nước’ — ngã gục.
Khi tôi thoát video trở lại game, Lucas vẫn đứng đó.
[LAST STAGE — CLEAR!]
[STAGE MVP — Lucas (SSR)]
Phía sau màn hình chiến thắng, trước xác của boss, trên đống thu thể của những đồng đội và kẻ thù ngã xuống, Lucas vẫn đứng hiên ngang…
“……”
Không hiểu sao, dù chỉ là một nhân vật ảo, trông cậu ta lại cô độc đến lạ.
[Thành tựu đã mở khóa!]
[Đã chinh phục Hell difficulty & Iron mode — ‘Hell’s Ironman’]
[Phần thưởng đặc biệt được trao!]
[Đang tính toán thứ hạng……]
[Bảng xếp hạng cập nhật!]
[Xếp hạng thế giới hạng 1 — Người chơi ‘RetroAddict’]
Bảng xếp hạng sáng lên, và đúng như dự đoán, tên của tôi đã thay thế người đứng đầu thế giới. Khán giả lại nổ tung trong tiếng reo hò.
Tôi lặng lẽ chụp một tấm ảnh màn hình. Click!
Rồi đoạn phim kết thúc bắt đầu chạy, kèm danh sách credit.
Tôi quyết định không tua qua. Tôi muốn tận hưởng khoảnh khắc này.
— Nhà phát triển nên tặng gì cho RetroAddict đi chứ?
— Họ đặt ra độ khó bất khả thi, mà anh lại vượt qua được. Họ nợ anh rồi.
— Thật đấy, không có anh thì trò này mãi chẳng ai thắng nổi.
— Nhưng hãng còn tồn tại không nhỉ? Có ai nhắn cho họ chưa?
Tôi bật cười khẽ.
“Không cần đâu. Sáu tháng chơi cùng mọi người thế này, với tôi là phần thưởng rồi.”
— Nhưng ánh mắt RetroAddict đã toát ra hai chữ ‘tham lam’ rồi kìa.
— Giả vờ khiêm tốn thôi, chứ anh ta mà được tặng thưởng thì chắc cười đến tận sáng.
— Khoan, công ty đó phá sản rồi à? Không còn website chính thức luôn.
— Mười năm không ra game mới, chắc là phá sản thật rồi.
— Vậy ai là người đang duy trì máy chủ lưu dữ liệu vậy?
Khi khán giả bàn tán rôm rả, tôi chỉ lặng lẽ ngắm dòng chữ credit cuộn xuống, tận hưởng dư vị chiến thắng.
Cảm giác hoàn thành một trò chơi — một hỗn hợp kỳ lạ giữa tự hào và trống rỗng — bao trùm lấy tôi.
Và rồi…
— Xin chào, RetroAddict. Tôi là giám đốc phát triển của [Protect the Empire].
Một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trong khung chat.
Phòng chat lập tức nổ tung.
— Gì cơ??? Thật không vậy???
— Đừng có tin, chắc trò đùa thôi.
— Người này xem stream từ khi anh ấy bắt đầu chơi game này mà. Có khi đúng là giám đốc thật!
— Giám đốc ơi, ra [Protect the Empire 2] đi! Cho RetroAddict khổ thêm lần nữa!!!
Ngạc nhiên, tôi kiểm tra lịch sử hoạt động của người đó.
Đúng thật, người này đã quan sát tốt từ những ngày đầu tiên, trong suốt nửa năm nay, nhưng chưa bao giờ nói một lời nào.
Và giờ, người đó lại lên tiếng đúng vào khoảnh khắc tôi phá đảo Hell’s Ironman.
— Tôi phải cảm ơn anh. Thật lòng mà nói, tôi đã bỏ cuộc. Tôi không nghĩ có ai làm được điều đó.
Người tự xưng là giám đốc tiếp tục.
— Nhưng anh đã làm được, và tôi thật sự nhẹ nhõm. Cảm ơn anh rất nhiều.
“À… không, không cần cảm ơn tôi đâu…”
Tôi gãi đầu bối rối.
Dù người đó có phải giám đốc thật hay không, được cảm ơn như vậy vẫn khiến tôi thấy ấm lòng.
— Anh đã cho tôi niềm hi vọng rằng chúng tôi vẫn còn cơ hội.
“…?”
Tôi chớp mắt, bối rối.
Hi vọng? Ý anh ta là gì?
À, tin đồn về việc họ đã phá sản. Chắc họ đã định từ bỏ nhưng lại được cổ vũ nhờ tôi chinh phục được trò chơi, là ý này phải không?
— Anh đã chứng minh năng lực và giá trị của mình. Xin hãy đến đây, và giúp chúng tôi một tay.
“Ờm… khoan đã…”
Có phải họ đang dự định làm phần hai không? Muốn mời tôi test bản beta sao? Hay là muốn hợp tác quảng bá?
Tôi vừa định hỏi lại thì…
“Hả?”
Mọi thứ quanh tôi bắt đầu quay cuồng, mờ đi.
Chắc đây là hậu quả của việc chơi game liên tục.
Nhắc mới nhớ, tôi chưa ăn hay uống gì từ lúc bắt đầu trận cuối. Chắc đã nhiều giờ trôi qua rồi.
Ánh sáng từ hai màn hình dần loang ra, cơn quay cuồng mỗi lúc một dữ dội.
Âm thanh từ chat và dòng credit hòa vào nhau, hỗn loạn.
Tôi nghĩ mình sắp ngất đi. Nhưng thôi, khán giả chắc sẽ gọi cấp cứu giùm tôi nếu có chuyện gì.
Nghĩ vậy, tôi nhắm mắt.
Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối là:
— Cảm ơn vì đã chơi.
— Cảm ơn vì đã chơi [Protect the Empire].
Dòng chữ ấy khép lại đoạn credit.
Và rồi, tôi rơi vào hư vô.
.
Bình luận truyện